Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 46: Chương cuối


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Tiêu Hủ ngồi ở ghế phó lái, trêи tay cầm điện thoại của Bách Doãn.

Giữa đêm chính là thời điểm diễn đàn náo nhiệt nhất, các loại bài post lần lượt đưa được lên trang chủ, trong đó còn có bài viết mà anh đã đăng ẩn danh mấy ngày trước. Nhóm bạn bè từ lâu đã không còn xem chủ nhà là người ẩn danh, ngày nào cũng đến điểm danh: Súc sinh hôm nay cùng tiểu chó săn thẳng thắn hả?

Bên tai Tiêu Hủ nóng lên -- dùng tài khoản "Phơ phất mộc ngốc fufu" xem bài viết của chính mình, từng từ đều xấu hổ.

Bách Doãn lái xe không nhanh, liếc mắt, "Còn chưa xem xong?"

Tiêu Hủ úp điện thoại xuống không cho Bách Doãn nhìn. Bách Doãn cười: "Sao lại sốt sắng như vậy? Tôi đều đưa cho anh, chẳng lẽ còn sẽ trêи đường đoạt lại."

Tiêu Hủ dịch ra hướng cửa xe, nhỏ giọng nói: "Cậu lo lái xe của cậu đi."

"Được được được."

Trước đó tại nhà Vinh Quân, Bách Doãn thay Tiêu Hủ thẳng thắn tất cả, tiện đường lấy di động ra, đăng ký diễn đàn, cũng đưa ra "Phơ phất mộc ngốc fufu". Tiêu Hủ nhất thời không tiêu hóa được, nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, mới kinh ngạc hỏi: "Cậu, cậu chính là thằng ngốc fufu kia?"

"Nhìn ở trước." Bách Doãn nói: "Phơ phất mộc, đọc liền cả vào coi?"

"Phơ phất mộc, ngốc fufu?" Tiêu Hủ ngẩng đầu: "Phơ phất mộc là Hủ? Tôi ngốc fufu?"

"Anh nói xem?"

"Cậu lấy cái ID để mắng tôi ngu ngốc?"

[*Phơ phất mộc (习习木) => Hủ (栩)

Ngốc fufu (傻fufu = 傻乎乎: Ngu ngốc) ]

"Ây..."

Tiêu Hủ mắt đỏ đỏ, bộ dạng ấm ức đặc biệt hấp dẫn người ta thương tiếc.

Bách Doãn lập tức nâng mặt anh lên, môi hôn trán anh, "Ngốc fufu không phải ngu ngốc."

"Vậy là cái gì?"

"Là ngốc phu phu (chồng - chồng ngốc). Anh ngốc, tôi cũng không thông minh, hai ta trời sinh một đôi."

(*Fufu 乎乎 và Fufu 夫夫: đồng âm nhưng khác nghĩa và cách viết.)

Hai đứa em trai đã nói sẽ ở lại một đêm, nhưng ăn khuya xong lại muốn về. Vinh Quân nghi hoặc mà nhìn không thấy chút say nào cả, chỉ là đôi mắt Tiêu Hủ như mới vừa khóc xong, lại nhìn sang Bách Doãn đang lấy giày ở tủ, "Hai đứa..."

"Tiêu Hủ tỉnh rượu, bọn em hôm nay vẫn nên trở về."

Bách Doãn cầm giày của mình và Tiêu Hủ, "Anh, anh nghỉ ngơi sớm đi."

Vinh Quân đưa hai người đến cửa, thấy Bách Doãn tiện tay chỉnh thắt lưng Tiêu Hủ, nghi hoặc trong lòng càng nhiều, giương mắt nhìn Tiêu Hủ. Tiêu Hủ bình thường cùng anh cợt nhả, hiện tại lại có chút ngượng ngùng.

Ngược lại là Bách Doãn bình tĩnh nắm tay Tiêu Hủ, "Anh, chuyện của em và Tiêu Hủ, lần sau sẽ nói với anh rõ ràng."

Vinh Quân kinh ngạc nói: "Em và tiểu Hủ?"

"Bọn em đã bên nhau một thời gian."

Tiêu Hủ liếc trộm Vinh Quân một cái, lắp bắp gọi: "Anh, anh Quân."

Vinh Quân vẫn còn đang trong kinh ngạc, tạm thời không biết nên nói cái gì.

Bách Doãn lại nói: "Anh, vậy bọn em đi đây."

"Ừm..." Vinh Quân cảm thấy chính mình vẫn là nên nói gì đó, bỗng nhiên gọi: "Bách Doãn!"

"Hả?"

"Tiểu Hủ sợ nhất là con nhện, nếu như nhà có nhện, em nhất định phải giúp cậu ấy đập, đập xong liền ném đi, không được bắt dọa cậu ấy."

Xoang mũi Tiêu Hủ lập tức chua xót.

Chuyện cùng Bách Doãn quen nhau, anh chưa bao giờ lo lắng người nhà mình sẽ phản đối, nhưng vẫn không biết đối mặt như thế nào với Vinh Quân. Bách Doãn là do Vinh Quân nuôi lớn, là em trai Vinh Quân yêu thương nhất. Anh so với Bách Doãn lớn hơn 8 tuổi, còn là nam. Cho dù biết Vinh Quân thiện lương khoan dung, nhưng anh vẫn cứ lo sợ Vinh Quân sẽ phản đối.

Lời Vinh Quân vừa nói, vốn dĩ là có chút buồn cười, nhưng lại làm cho người ta trào tuyến lệ, đem hết tất cả lo lắng của anh nhẹ nhàng lau đi

Bên cạnh, Bách Doãn cười đáp: "Anh, em biết rồi."

Về đến nhà đêm đã khuya, vừa nãy ở trêи đường gió thổi, hai má nhiệt độ giảm xuống, mà cảm giác xấu hổ cư nhiên so với lúc trước càng tăng thêm. Tiêu Hủ tắm xong vùi trêи giường, vốn định cùng Bách Doãn chia phòng ngủ, Bách Doãn lại cầm máy sấy tóc và khăn mặt tiến vào, kéo chăn bông mát lạnh ra, đem anh từ trêи giường nâng lên, "Tóc tai cũng chưa làm, sấy khô rồi ngủ tiếp."

"Tôi buồn ngủ." Anh tạm thời không muốn đối mặt với Bách Doãn.

"Lại bắt đầu giả vờ?" Bách Doãn lung tung xoa tóc anh, "Anh buồn ngủ chỗ nào chứ? Tinh thần phấn khởi như vậy, cho anh một mình nằm nghĩ bậy nghĩ bạ, có thể một đêm đều không ngủ được."

"..."

"Tôi nói sai?"

Tiêu Hủ hạ đầu, mặc cho Bách Doãn nghịch tóc.

Máy sấy tóc phát ra tiếng vù vù, ngón tay Bách Doãn quấn trong tóc, Tiêu Hủ lặng lẽ sờ ngực mình, nơi đó đập đặc biệt nhanh.

Xấu hổ cùng phấn khởi, xem ra đều cần thời gian tiêu tan.

Một phút sau, Bách Doãn thu máy sấy, quen cửa quen nẻo nằm xuống bên cạnh Tiêu Hủ, kéo chăn bông lên rồi ngủ.

Tiêu Hủ dịch sang một bên: "Cậu muốn ngủ cùng tôi?"

Bách Doãn kéo anh đến bên người: "Anh muốn đuổi tôi đi phòng khác?"

Tiêu Hủ đỏ mặt: "Hôm nay tôi muốn ngủ một mình."

"Bởi vì cảm thấy đối mặt với tôi rất xấu hổ à?"

"... Cậu nhất định phải nói ra như vậy hả?"

"Vậy anh hôm nay trốn tôi một đêm, ngày mai sẽ không cần gặp tôi nữa?"

"Tôi làm sao như vậy được?"

"Ngày mai lúc nhìn thấy tôi, anh lại xẩu hổ thì làm sao bây giờ?"

"..."

"Đến đây, để tôi ôm." Bách Doãn nói xong cánh tay dùng lực một chút, trực tiếp đem Tiêu Hủ kéo vào trong lồng ngực.

Trong hơi thở của Tiêu Hủ tất cả đều là mùi sữa tắm nhàn nhạt trêи người Bách Doãn, nhất thời tâm tình rối loạn.

"Thả anh ngủ một mình, anh khẳng định sẽ mất ngủ. Sau đó sáng mai chúng ta vừa thấy mặt, anh vẫn cảm thấy lúng túng." Bách Doãn nói: "Không bằng sớm đối mặt, an tâm ngủ một giấc, tỉnh lại cái gì cũng tốt."

Tiêu Hủ lưu luyến nhiệt độ lồng ngực người trong lòng, nhắm mắt lại, trầm thấp "Ừm" một tiếng.

Đúng là một đêm ngủ ngon.

Có thể là do nắng sớm chiếu xuống, quang minh đem lúng túng cùng xấu hổ phóng đại lên. Tiêu Hủ tỉnh trước, nhìn Bách Doãn một bên ngủ say, nhớ tới chuyện phát sinh đêm qua, im lặng châm rãi bưng kín mặt.

Một giây sau, người "ngủ say" xoay người vươn mình lên, đem anh vững vàng đặt dưới thân.

Anh trợn to mắt, "Cậu tỉnh rồi?"

Âm thanh Bách Doãn mang theo vài phần biếng nhác, híp mắt nhìn anh: "Vẫn còn thẹn thùng à?"

"Không có..."

Bách Doãn hôn xuống, môi cọ cọ môi anh: "Ngủ một giấc còn chưa tốt, vậy làm một lần hẳn là ổn."

Sáng sớm hoan ái, mỗi một lần va chạm, mỗi một tiếng thở, đều lộ ra sức sống và khát khao.

Cuối tháng 8, nghỉ hè sắp kết thúc.

Bách Doãn phát hiện Tiêu Hủ có chút kỳ quái, tối mấy ngày gần đây thường xuyên ngẩn người, ở phòng sách đắp mặt nạ, nằm một cái chính là nửa tiếng đồng hồ, mặt nạ đều đắp xong, vẫn còn đứng ì bất động.

"Nghĩ cái gì mà chăm chú như vậy?" Bách Doãn lấy mặt nạ của Tiêu Hủ xuống, Tiêu Hủ lập tức hồi hồn, "Không nghĩ gì cả, tôi đi rửa mặt đây."

Bách Doãn ném mặt nạ, biết Tiêu Hủ có việc gạt mình.

Diễn đàn đã không còn là bí mật, "Hủ Hủ Nho Sinh" vẫn thường để lại "Cảm tạ chia sẻ" tại các bài post kỹ thuật này nọ, Bách Doãn lướt một vòng, không phát hiện có gì bất thường. Thế nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy một bài post ẩn danh -- Chủ post cảm thán năm đó để người yêu theo đuổi giấc mộng, đổi lấy lại là một thân cô đơn, lưa thưa vài comment, cư nhiên lẫn vào một ID quen thuộc.

Sinh động súc sinh: Cảm tạ chia sẻ, chúc cậu hạnh phúc.

"..."

Tiêu Hủ cư nhiên đem ID "Hủ Hủ súc sinh này mua lại!

"Anh nghĩ sao vậy hả?" Bách Doãn không thể làm gì khác hơn là cười: "Đây là muốn làm súc sinh?"

Người yêu không ngoan, âm thầm giở trò, trinh thám không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai xuống núi, đem comment của "Hủ Hủ súc sinh" mở ra từng cái -- Tiêu Hủ vẫn là không biết cách cài đặt quyền hiển thị, mua số tài khoản nhưng không duy trì, tất cả comment đều bị công khai.

"Hủ Hủ súc sinh" không có nhiều hồi âm lắm, xem ra Tiêu Hủ mới mua ID không lâu. Bách Doãn xem hơn mười phút, dần dần ý thức được.

Tiêu Hủ lo lắng hắn sẽ tham gia học phi công sau khi khải giảng.

Hắn day day mi tâm, không nghĩ tới chuyện chính mình thuận miệng nhắc đến cư nhiên lại làm cho Tiêu Hủ phiền não lâu như vậy.

Tập đoàn Tiêu thị.

Tiêu Hủ vừa xong việc, quay lại văn phòng nghỉ ngơi một chút, định vào diễn đàn xem, không nghĩ tới vừa đăng nhập đã nhận được một mớ thông báo.

Anh đăng nhập chính là ID "Hủ Hủ súc sinh", vừa thấy thông báo, cả kinh tới mức rớt một tập văn kiện.

Chủ đề: Bạn trai, hôm nay tôi tới đón anh tan làm.

Người đăng: Phơ phất mộc ngốc fufu.

Nội dung: Hiện tại cách giờ tan làm còn có 2 tiếng, anh có thể chuẩn bị lời nói tốt một chút, nói cho tôi biết gần đây anh đang lo lắng cái gì, đừng nghĩ nói dối cho qua chuyện. Mọi người giúp tôi giám sát một chút, lần sau nhìn thấy nhà tôi @Hủ Hủ nho sinh @Hủ Hủ súc sinh comment "Cảm tạ chia sẻ", xin lập tức mật báo cho tôi.

Bài post tú ân ái trêи diễn đàn không ít, nhưng rất ít bài viết vòng vo một bên như thế này. Bách Doãn vừa đăng bài, comment liền vỡ tổ: Có người la ó - bây giờ tú ân ái đều lộ liễu như vậy à; Có người quanh co - Hủ Hủ nho sinh và Hủ Hủ súc sinh thì ra là một người sai, có chút kϊƈɦ thích nha; Có người trinh thám - Tôi trước kia liền cảm thấy lâu chủ không đúng, đùa giỡn súc sinh nhiều lần, tôi ngụp lặn nhiều năm, bình luận kiểu nào tôi chưa từng xem, nếu như tôi nhớ không lầm, lâu chủ chỉ comment bài post của Súc sinh, mấy người nhìn đi, [Phơ phất mộc] chính là [Hủ] đó! (đã giải thích ở đoạn trên)

Tiêu Hủ bất chấp văn kiện, rất nhanh nhìn thấy biên lai nhận tiền, càng xem tim càng đập nhanh.

Đúng lúc này, di động vang.

Màn hình hiển thị "Tiểu Doãn", anh hít sâu một hơi, mới tiếp điện thoại.

"Thấy bài viết chưa?" Bách Doãn hỏi.

"Cậu..."

"Lời tôi muốn nói đều đã viết bên trong bài, anh suy nghĩ cho kỹ đi, tôi tới rồi, lát nữa đón anh về nhà."

"Sớm như vậy?" Tiêu Hủ liếc mắt nhìn thời gian, "Tôi còn chưa tan làm."

"Tôi biết." Bách Doãn nói: "Trước lúc đón anh, tôi phải đi gặp một người."

"Ai?"

"Anh trai anh."

"Cái gì!"

"Lúc trước anh trai anh có hẹn tôi rãnh rỗi đến ngồi một chút, tôi hôm nay không phải muốn tới đón anh sao? Vừa lúc."

Tiêu Hủ xưa nay chưa từng chờ đến giờ tan tầm mà sốt sắng như vậy, không biết Bách Doãn cùng Tiêu Sạn nói những gì, cũng không biết lát nữa nói gì với Bách Doãn.

"Cậu đừng đi tham gia tuyển chọn học viên phi công" trăm triệu lần không thể nói ra được, "Cậu đi tham gia đi, tôi ủng hộ cậu" thì lại là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Gần 6 giờ, Bách Doãn nhắn tin: Tôi chờ anh ở gara.

Anh đi thẳng đến gara.

"Hai người nói chuyện gì?" Vừa lên xe, Tiêu Hủ liền vội vàng hỏi.

"Đương nhiên là nói chuyện về anh." Bách Doãn vừa khởi động vừa nói: "Buộc dây an toàn lên, làm sao vội như vậy? Muốn uống nước không?"

"Nói cái gì?" Tiêu Hủ làm gì còn lo uống nước.

"Nói cả nhà anh chiều chuộng anh như thế nào, đem anh dưỡng ra cái đức hạnh này." Bách Doãn cười: "Anh của anh nói anh đặc biệt không nói lý lẽ, hung hăng bá đạo, bảo tôi quản kỹ anh một chút."

"..."

"Ngoài ra, còn bảo tôi chăm sóc tốt cho anh, nghiêm túc đối xử với anh."

Trong xe yên tĩnh một hồi lâu, Tiêu Hủ "Tôi" mấy lần, không nói ra lời.

Bách Doãn nói: "Không vội, trở về rồi nói cũng được."

Tiêu Hủ hỏi: "Vậy chúng ta ra ngoài ăn?"

"Đi đâu?"

"Cổng trường học đi."

Đi đến cổng trường học, phải đi ngang qua cây đại thụ che kín trời trong con hẻm nhỏ kia.

Bách Doãn nắm tay Tiêu Hủ: "Chuyện anh lo lắng, đã nghĩ xong sẽ nói cho tôi biết như thế nào chưa?"

Tiêu Hủ cúi đầu, đi rất chậm, do dự rồi ngập ngừng, rốt cuộc hỏi: "Sau khai giảng, cậu sẽ tham gia tuyển chọn học viên phi công à?"

"Sẽ không." Bách Doãn gọn gàng dứt khoát, thậm chí lặp lại lần thứ hai: "Sẽ không."

Tiêu Hủ dừng bước, vừa khẩn trường vừa kinh ngạc nhìn Bách Doãn, "Nhưng cậu đã nói làm phi công là giấc mơ của cậu mà."

"Thế nhưng tôi giữa chừng đã bỏ qua nó." Bách Doãn ôn nhu nói: "Sau nhiều năm như vậy, làm bác sĩ là mục tiêu duy nhất của tôi."

"Anh Quân, anh Quân đã khỏe rồi." Tiêu Hủ run giọng nói: "Hơn nữa bên cạnh anh Quân có Cố Diệp Canh, cậu không cần lại..."

"Anh là đang muốn khuyên tôi từ một con đường đã đi rồi leo xuống, rồi lại đi một con đường khác chưa bao giờ đi qua sao?"

Tiêu Hủ ngẩn ra.

Bách Doãn cười khẽ, hai tay vòng lấy eo anh, "Tôi có từng nói qua chưa nhỉ, rằng thấy làm bác sĩ cũng rất tốt?"

Tiêu Hủ gật gật đầu: "Đã từng nói qua."

"Nếu rất tốt, vì cái gì mà từ bỏ?" Bách Doãn nói: "Giấc mộng muốn làm phi công, chính là nguyện vọng trước đây thôi, mơ mộng vài năm, nhưng không có vì nó mà trả giá nỗ lực. Nhưng vì trở thành bác sĩ, tôi đã tự mình tích cực 10 năm."

"2 năm nay thân thể anh tôi tốt hơn, tôi rất nhiều lần tự hỏi, có muốn đổi nghề không -- dần dần hiểu được, tôi vẫn muốn làm phi công, nhưng cái giá để làm phi công chính là từ bỏ nghề bác sĩ, cũng chính là những cố gắng trong 10 năm qua của tôi đổ sông đổ bể, tôi không nỡ."

Tiêu Hủ há miệng, "Tiểu Doãn."

"Cho nên anh đã hiểu chưa? Sau khi khai giảng mọi thứ đều như cũ, tôi sẽ không tham gia chọn học viên phi công." Bách Doãn giơ tay lên, ngón cái vuốt ve trêи mặt Tiêu Hủ, "Phi công đối với tôi mà nói, là giấc mộng đã từ bỏ rồi. Còn bác sĩ, là mong ước mà tôi dốc sức bỏ ra. Giống như anh vậy, đều là cuộc sống tương lai của tôi."

Tiêu Hủ nhìn vào ánh mắt Bách Doãn, lo lắng trong lòng bị hòa tan từng chút một.

Bách Doãn cong môi, lại nói: "Hơn nữa ai nói là anh tôi khỏe rồi, tôi sẽ không cần làm bác sĩ nữa? Đây không phải còn có một bạn trai ngốc, chờ tôi trị một thân tật xấu của hắn sao?"

Tiêu Hủ thúc cùi chỏ Bách Doãn một cái, vừa định chửi một câu "Ngốc fufu", trêи đầu đột nhiên rơi xuống một vật nhè nhẹ.

"Là hoa." Bách Doãn lấy xuống, "Giống với đóa hoa lần trước."

Tiêu Hủ lúc này mới ý thức được, chính mình đang đi dưới cây lớn cành lá xum xuê.

Phía sau là nhà, phía trước là phố xá náo nhiệt.

Hai mươi mấy năm qua, lần đầu đứng dưới cây lớn, lại không có cảm giác sợ hãi.

Bách Doãn lần thứ hai nắm tay anh, "Đi thôi, muốn ăn cái gì?"

Đứng ở cuối hẻm nhỏ, Tiêu Hủ đột nhiên nói: "Bách Doãn, tôi có rất nhiều thói hư tật xấu, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi."

Bách Doãn ngược ánh sáng đèn đường, ánh mắt càng toát lên vẻ ôn tồn.

"Tật xấu sợ con nhện, tôi cũng sẽ sửa."

"Không cần." Bách Doãn vươn tay, vuốt vuốt trán của anh, "Sợ là sợ, tại sao phải sửa?"

"Nhưng rất là ngu."

"Anh không cần ép buộc bản thân đâu." Bách Doãn nói: "Có tôi ở đây, sợ là sợ, có liên quan gì đâu?"

Tiêu Hủ mím môi, suy nghĩ trong chốc lát, "Vậy cậu có sợ cái gì không? Tôi, tôi cũng có thể giúp cậu."

"Đây là giúp đỡ lẫn nhau sao?" Bách Doãn cười.

"Coi là vậy đi."

"Trước đây, tôi sợ nhất là anh tôi phát bệnh." Bách Doãn nhấc cằm Tiêu Hủ lên, chậm rãi nói: "Hiện tại, tôi sợ anh giấu tôi, lặng lẽ chịu đựng khổ sở."

Tiêu Hủ nhìn chính mình trong mắt Bách Doãn, cảm xúc từng trận cuồn cuộn."

"Anh thật sự có thể giúp tôi." Bách Doãn hôn nhẹ lên môi anh, "Đi, đi ăn cơm nào, bạn trai ngốc."

- Hoàn chính văn -

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyennn.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top